“Đứa bé này không phải con của anh đâu”
Đôi mắt Simon lạnh lùng trước những lời cô nói. Rõ ràng là anh đang cười, nhưng với một giọng điệu kỳ lạ và lạnh sống lưng, Simon hỏi cô
” Là vậy sao?”
Giọng nói trầm thấp mờ ám đó, giả vờ dịu dàng. Sự tức giận trong giọng nói của anh đủ lạnh lùng và tàn nhẫn để đóng băng mọi nơi xung quanh anh.
“Vậy thì, đứa trẻ đó là của thằng nào?”
Anh tức giận. Cô đã biết anh trong một thời gian dài, đó là lý do tại sao cô có thể hiểu, giọng nói phát ra khi anh không còn kìm nén được cơn tức giận của mình. Nhưng… tại sao anh ta lại khó chịu như vậy?
“Nếu anh biết, anh sẽ làm gì?”
“Thằng khốn đó thậm chí không thể là một người cha tốt vậy nên…”
” Vậy nên thế nào?”
“Ta sẽ không thể để anh ta sống đâu ”
Trời ạ… Cô gặp rắc rối rồi. Sau khi nhìn thấy đôi mắt xanh của anh sáng lên như lửa, giờ cô không thể nào nói với anh rằng đó là con của anh.