Khi tôi còn là một học sinh trung học, tôi đã bị mê hoặc bởi cuốn tiểu thuyết mà tôi đã ngừng viết.
Và rồi hiện giờ tôi đang sở hữu cơ thể của một nhân vật phụ thay vì là nhân vật chính. Đó là một cô bé mồ côi 7 tuổi không có tên…
Phải chịu sự ngược đãi của người khác, đến khi tôi cảm thấy thật sự mệt mỏi và bỏ trốn khỏi nơi đó. Thế nhưng tôi đã bị bắt lại và bán làm nô lệ.
Tôi đã tưởng chừng của đời này có vẻ là tiêu rồi… Nhưng không ngờ người đã cứu tôi lại chính là nhân vật phản diện nổi bật nhất trong cuốn tiểu thuyết, Henriette.
Hắn ta đối xử với hoàng đế như một con rối. Là một người có tiếng tăm vô cùng độc ác trong nguyên tác và có sở thích cắt cổ quý tộc.
…Đó mà là cha ruột của tôi ư?
Nhưng khác với tiếng tăm khủng khiếp đó, sống cùng với hắn ta cũng không tệ.
“Được rồi, bé cưng của ta”
“Con có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn. Nếu con muốn gì, tất cả mọi người trong gia đình đều sẽ làm theo ý con muốn”
Chờ đã nào… Ban đầu mình có viết cuốn tiểu thuyết như vậy đâu?